…Một ngày đầu tháng 8…
Loanh quanh, dạo chơi trên mạng, tôi chợt thấy lại bài báo nói về Nghĩa trang thai nhi Tín Thác – Thanh Xuân, Bảo Lộc. Đã từng đọc đi đọc lại bài này nhiều lần, nhưng sao, lần này, trong tôi vẫn có những xúc cảm kỳ lạ. Những nấm mồ thẳng tắp, những hàng chữ ghi ngày tháng, những tấm bia không tên, họ…Thật xót xa…
Tôi nhớ, cái thời gian đang còn ở Bảo Lộc, chiều chiều, tôi vẫn thường hay chạy xe đạp, dạo chơi, hưởng chút không khí bình yên,tĩnh lặng bên nghĩa trang này. Và, cũng đã dõi theo các em, từ khi làm đường, ủi đất, xây mộ. Mỗi lần qua, là trong tôi lại là những nghĩ suy khác nhau. Ban đầu chỉ có 1 vài cái được dựng lên. Rồi, theo năm tháng, những tấm bia mộ cứ tăng dần dần, dần dần. Đến hiện tại, thì con số đó đã khoảng 1.700. Một ngàn bảy trăm sinh linh vô tội, một ngàn bảy trăm hoàn cảnh, tuy khác nhau về nơi xuất thân, nhưng cùng chung 1 số phận. “Mỗi thai nhi đều gắn với một số phận, một câu chuyện không giống nhau, song đều cùng chung tình cảnh bị cha mẹ chối bỏ khi còn trong lòng mẹ”
..Biết nói sao bây giờ nhỉ? Biết làm gì lúc này nhỉ? Chỉ mong sao, qua một số bức ảnh, tấm hình, tôi mong những người trẻ, hãy nhìn vào đó, hãy thương cảm đến những hình hài bé nhỏ mà các bạn nếu đang mang trong người. Các em không có tội, các bạn ah! Hãy để chúng có quyền được sống, được làm người, và được gọi tiếng ba, tiếng mẹ….Một tình yêu chân thành, là một tình yêu mà cả 2 phải biết quan tâm, chăm sóc, chung thuỷ với nhau, biết lo lắng cho nhau, và biết trân trọng những gì mà cuộc sống sẽ ban tặng cho các bạn. Đừng vì một phút bồng bột, hay thăng hoa, hay chứng tỏ mình, hay trêu chọc mà phải mang nỗi ân hận, dày vò theo cả đời…..