Tôi vẫn nhớ như in cái ngày ấy – ngày mà tôi mất đi một người rất quan trọng. Cả thế giới lúc ấy với tôi như sụp đổ hoàn toàn, tôi cảm giác hình như trái nhu7 đang ngừng quay và mặt đất dưới chân tôi như sụp xuống. Thầy giáo tôi mang cái tên rất đẹp: Nguyễn Thanh Bình – Tôi luôn thấy tự hào bởi vì tôi có một người thầy đáng kính. Vậy mà niềm tự hào ấy trong tôi trong giây phút tôi biết mình đã xa thầy mãi mãi. Thầy đã ra đi trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Tôi đã không tin đó là sự thật.
Tên thầy đẹp quá, ý nghĩa quá. Giờ đây ở một nơi xa tôi lại nghĩ về thầy, nghĩ về quãng thời gian hồn nhiên vui vẻ của tuổi học trò. Ngày đó tôi chỉ mới là học sinh lớp tám, là con gái nhưng tôi không dịu dàng thùy mị như những bạn gái khác, tính tôi ưa nhộn chỉ thích đá bóng, đá cầu, tham gia hoạt động của con trai. Ngày nào đến lớp tôi cũng bày trò để cả lớp cười vui vẻ.
Thế rồi năm học đó lớp tôi đổi giáo viên chủ nhiệm. Chúng tôi hào hứng chờ đợi, chẳng biết thầy giáo chủ nhiệm mới của lớp mình thế nào? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi…Hôm ấy tôi đến lớp sớm, tưởng mình là người đầu tiên nhưng mà hôm nay tôi chỉ có thể là người thứ hai thôi. Tôi ngơ ngác vì tưởng mình nhầm lớp. Thầy đã ngồi trên bàn giáo viên – một thầy giáo quá trẻ, tôi cúi đầu chào và chạy ngay ra ngoài. Bạn bè đã đến gần đủ, chúng tôi kéo nhau vào lớp. Thầy vẫn ngồi đó, nhìn chúng tôi nở một nụ cười thân thiện. Trống trường đã điểm, chúng tôi xếp hàng ngay ngắn vào lớp. Continue reading Kỉ Niệm Về Người Thầy