Chia Sẻ

Huân đã đọc bài “Tâm sự đầu năm” của Sơn và Huân cũng có thể thấu cảm phần nào nỗi nhớ của người sống xa quê. Vì thế, Huân cũng có một vài chia sẻ về ngày Tết vừa qua.

Thật tình mà nói, năm nay Huân và gia đình Huân không có tết. Huân thì sống xa nha, chỉ một mình Huân là người VN trong một cộng đoàn ở Philipine (Nhà Tập). Ba Huân trở bệnh hôm 25 tết và được cấp cứu tại BV Chỡ Rẫy. Phế quản của ba Huân bị tổn thương nặng nên khó thở, vì thế phải thở bằng máy trợ cấp Oxi. Qua cơn nguy hiểm, mọi ngày, ba khỏe hơn, hoàn toàn tỉnh táo, chỉ có điều không thể nói (vì có ống ở miệng và mũi), nhưng có thể viết lên tấm bảng nhỏ. Rồi ngày định mệnh đã tới, sang sớm ngày mùng 9 tết ba Huân đã từ trần ở tuổi 74.

Biết nói thế nào về cảm xúc của Huân khi nhận được tin này. 3h45’ (giờ Philipine = 2h45’ Giờ VN) Huân nhận được điện thoại ba đang trong cơn nguy kịch. Khoảng 45 phút sau Huân nhận được tin ba đã qua đời. Lúc đó, Huân đang trong nhà nguyện và cầu nguyện. Huân không thể cầu nguyện tiếp tục được nữa, không biết làm gì, nghĩ gì, hoàn toàn trỗng rỗng, thực sự chỉ muốn òa khóc, khóc thật to nhưng Huân đã cố gắng kiềm chế và không khóc. Hơn bao giờ hết, lúc đó, Huân cảm thấy…như nuốt lệ vào tim. Huân cố gắng tỏ ra bình thản khi thông báo cho những người trong nhà để cầu nguyện.

Nhà Dòng đã sắp xếp để Huân về ngay tối hôm đó (mùng 9 tết). Chỉ với 1 ba lô, Huân lên máy bay lúc 18h45’, ghé qua thủ đô Manila (Philippine) và tiếp tục bay về VN. Tới Tân Sơn Nhất 12h30 đêm, Huân nhờ đứa bạn chở ra xe Thành Bưởi và về nha. Tới nhà lúc 5h59’, Huân vào thẳng trong nhà. Người ta đang đậy nắp quan tài với một tấm plastic trong suốt. Họ đã ngừng lại để Huân có thể cầm tay và nói lời vĩnh biệt. Huân đã khóc, thực sự khóc, khóc trong thinh lặng và chỉ có thể nói trong nghẹn ngào: Ba ơi! Con về rồi đây.”

Sự việc xảy đến, người mà Huân lo nhất chính là mẹ. Huân chỉ sợ mẹ sẽ bị sốc và không thể vượt qua nỗi đau này. Mặc dù mẹ đã khóc rất nhiều nhưng vẫn giữ được bình tĩnh  và đủ tỉnh táo. Không những thế, mẹ còn an ủi và động viên Huân. Ba Huân đã ra đi bình yên bên mẹ và ba cũng đã được ban phép lành và lãnh nhận Mình Thánh. Vì thế, Huân tin rằng đó là ơn chết lành.

Sự ra đi của ba khiến Huân có nhiều suy tư. Tiếc rằng Huân đã không thể ở bên ba trong giờ phút cuối. Nhưng Huân phần nào được yên ủi khi nhớ lại lời của ba: Nếu ba được sống tới ngày con làm linh mục thì đó là một hồng ân quá lớn. Nếu Chúa muốn ba đi sớm hơn thì ba đã sẵn sàng về phần linh hồn rồi.”

Huân đã tự do lựa chon con đường của mình, và ngày nay Huân chấp nhận để được gửi đi bất cứ đâu. Dĩ nhiên, điều đó cũng có nghĩa Huân không thể luôn luôn ở bên gia đình để chăm sóc, năng đỡ, cũng không có nghĩa từ bỏ gia đình hoàn toàn. Huân thật sự hối hận vì đã không về khi ba bị bệnh. Liệu Huân có là một người bất hiếu, hay là người ích kỉ chỉ đi tìm lý tưởng cho riêng mình? Hy vọng là không vì gia đình luôn ủng hộ lựa chọn của Huân. Dẫu vậy, Huân vẫn cảm thấy chút gì luyến tiếc.

Ngoài ra, Huân cũng muốn nghĩ về sự chết. Càng suy tư Huân cang thấy nó thật màu nhiệm. Ai có thể hiểu hết? Chết là sự dữ hay sự thiện? Ý nghĩa cuộc đời thật sự là gì? Cuối cùng sẽ được gì, mất gì? Câu trả lời có lẽ chỉ được tìm thấy trong đức tin. Nhưng điều này không hề trừu tượng mà hiện diện ngay tại đời này. Đối với Huân, đó là sự đáp trả bằng chí cuộc sống mình trong thế gian này, là đi trọn vẹn con đường mình đã chọn.

“Cám ơn Đại Nghĩa, Văn Thành và Bích Thùy đã đại diện cả lớp đến phân ưu với Huân và Gia Đình.  Chân thành cảm ơn rất nhiều.”


By: Đức Huân

Bài viết liên quan:

Từ “Cậu Ấm” tới “Thầy Dòng”

 

JinSon

Thành thật chia buồn với Huân và gia đình

gần một tuần sau sự ra đi của ba Huân thì S nhận được tin nhắn của Kim Phụng nói là ba Huân qua đời rồi

Thật là tiếc khi các bạn trong lớp không biết để đến chia buồn với Huân và gia đình

Ngay sau khi nhận được tin của Phụng S đã post lên trang 1 thông báo đến các bạn khác trong lớp biết và cầu nguyện cho ba Huân trong hơn 1 tuần. sau đó S đã gỡ bài đó xuống. Nhưng hình S vẫn lưu lại như Huân thấy trong bài viết này.

JinSon

Đọc bài xong S muốn rơi nước mắt thật sự.

Đó thật sự là một thử thách lớn lao trong đời tu

S tin rằng Huân sẽ làm được, ba Huân luôn đồng hành trên bước đường Huân đi.

Cute

Dear Huan,

Đọc những dòng suy nghĩ của Huân thật xúc động. Mình đều là những người xa nhà và đều được ở bên Ba Mẹ…Thành thật chia buồn cùng HuÂN. Huân đừng buồn nhé, có Chúa ở bên cạnh mà. Cuộc sống là 1 sự trải nghiệm moi nguoi chung ta đều sẽ nếm trải something….Khi Huân chịu chức Linh Mục chắc Ba Huân ở nơi xa xôi kia sẽ vui lắm. Hồng chúc cho những điều tốt đẹp nhất đến với Huân nhé.

huan

gia dinh minh chan thanh cam on toan the lop A4 da den de phan uu.
chi tiec rang hom do, Dai Nghia, Van Thanh va Bich Thuy den ngay luc minh chuan bi len duong, nen khong noi chuyen duoc nhieu

chan thanh cam on.

Mỹ Phượng

Huân mến!
Đọc bài viết của Huân Phượng đã không kìm được nước mắt.Phượng cảm thấy như mình của 4 năm về trước .Lúc đó phượng đang học dưới TP.Me phượng và anh trai đưa Bố đi vì nghĩ Bố cũng bị như những lần trước(Bố p bị bệnh phổi),tối hôm đó p có ra bệnh viện với Mẹ & Anh trai nhưng cung không được gặp Bố vì Bố nằm phòng đặc biệt .vì mai là ngày P thi nên Mẹ bắt P phải về để chuẩn bị,đến 3h sáng thì p nghe tin Bố đã qua đời ,p không tin đó là sự thật,lúc đó P như người mất hồn,cảm thấy hối hận,trách mình vì đã không ở bệnh viện với Bố.Phượng chay xe qua BV mà không biết mình đg đi đâu,chay lạc hết đường này ,đường kia mới tới dc BV,p ko còn nghĩ dc gì hết.Mãi cho tới bây giờ mỗi khi nghe tiếng xe cứu thương là p lại cảm thấy day dứt,và hối hận mãi không thôi. Mình cùng hoàn cảnh nên hiểu đc tâm trạng mất mát của Huân,P xin chia buồn với Huân & GĐ.Huân hãy cố gắng lên nhé! P tin là những người cha của mình đã đi xa nhưng vẫn luôn dõi theo và che chở cho chúng ta.cầu chúa phù hộ cho Huân có sức mạnh vượt qua nỗi đau này va tiến bước trên bước đường truyền giáo,Chắc Ba Huân ở nơi xa cũng đang rất tự hào về Huân đó!Cố gắng lên Huân nhé!còn bạn bè mình ở đây nữa mà.
NHỚ BA
Con chưa kịp về, ba đã đi
Chiều đông buồn tiễn Người lặng lẽ
Lá úa vàng phủ ngõ qua nhỏ bé
Khẽ đưa Người cùng năm tháng đi xa.

Gió hiu hắt lay bên khóm hoa
Con dế không kêu, con chuồn yên lặng
Không tiếng cười, lạnh ngôi nhà vắng
Trĩu nặng lòng theo bóng ba đi…

Con trở về, không thấy ba đâu
Nước mắt ngược lòng khóc người chín suối
Nắng vẫn vàng mà cây không xanh nỗi
Dõi theo Người trong cõi hư vô.

Người đã đi làm bạn với thời gian
Với không gian, cội nguồn sông núi
Thắp nén nhang tiễn đưa lần cuối
Thấy ba về trong gió thoảng linh thiêng.

Your email address will not be published. Required fields are marked *