PHỐ NÚI B’LAO – MÙA NÀY HOA CÓ VÀNG NƠI ẤY

Bảo Lộc chỉ có 2 mùa; mưa và nắng. Mùa này Bảo Lộc lại bắt đầu mưa, những cơn mưa kéo dài ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác. Mưa là một phần linh hồn của con người, là sức sống của đất trời nơi phố núi bình yên này.
Mùa mưa Bảo Lộc cũng là mùa dã quỷ nở rộ.

Chẳng biết từ bao giờ loài hoa này lại về đây ngự trị, nhớ ngày xưa dã quỳ phủ đầy khắp nơi, quanh nhà cũng dã quỷ, những con đường mòn, những đồi chè xanh, bất cứ đâu cũng thấy dã quỳ.

Theo thời gian, năm tháng trôi qua, bắt đầu có nhiều người di cư và đến lập nghiệp, mảnh đất hoang vu nay dần nhộn nhịp,

Những con đường đất đỏ lầy lội dần thay bằng đường nhựa sạch sẽ, hàng loạt cây cổ thụ ngã xuống cho công trình xây dựng, và những đồi hoa dã quỳ cũng dần biến mất cho những ngôi nhà mọc lên.

Dã quỳ bắt đâu không còn túm tụm cùng nhau nữa, không còn những vạt vàng chạy dài tít tắp mà bắt đầu co cụm rời rạc lác đác. Dường như nỗi mặc cảm của một loài hoa không hương bắt chúng phải cam chịu với sự tàn phá mà không chút oán than.

Sau những cơn mưa, mặt trời lại hé chút nắng hiếm hoi. cứ khi nắng vội vã đuổi nhau lướt trên từng cánh hoa, dã quỳ lại nhìn theo buồn bã bởi biết ấm áp không ở lâu và rồi sẽ lại hứng chịu mưa sương giá rét.

Có ai biết đã bao mùa dã quỳ đến rồi đi, Những cánh hoa vàng rực mỏng manh nhưng sức sống mãnh liệt. Cứ mỗi đêm mưa giông gió rét sáng ra nhìn dã quỳ xơ xác nằm rạp thì đến chiều hay hôm sau lại vươn mình đứng dậy.


Dã quỳ còn là chiếc vương miện đội đầu của những cô thiếu nữ hay là vòng bánh xe quay của những chú bé tinh nghịch.

Dã quỳ không có cái cao ngạo như hướng dương, chỉ ngẩng cao hướng về mặt trời.

mà luôn e ấp dịu dàng, mong manh như người con gái yếu ớt nhưng có tính khí quật cường mạnh mẽ.

“Vàng không thể vàng hơn nữa
Những cánh mở tung một phương trời
Không có lửa mà đốt lòng tôi như lửa
Suốt chân đèo ngược dốc mỏi lúc chiều rơi” (Thơ TKT)

“Lá rụng xôn xao hun hút ngã ba đường
Thời thơ dại tay lùa trong tóc rối

Màu dã quỳ hoang dại để tôi thương
Vàng đến trăm năm cuộc tình sương khói”

“Để lại nơi ấy biết bao mùa mộng tưởng
Kỷ niệm nghìn trùng, lớp lớp sắc vàng phai.”

“Nay đã lớn nhưng lòng còn thơ trẻ
Nhớ tháng ngày vui vẻ tuổi thần tiên
Xưa chẳng biết để lớn rồi luyến tiếc
Tiếc góc xưa cho ta mãi đi tìm”

“Khoát vai nhau gặp ánh mặt nụ cười
Hồn nhiên thế lòng chợt thèm quay lại
Dưới mái trường chở che đời muôn lối
Sẽ thấy mình không lạc lõng mù khơi”

(Bài viết có sử dụng một số bài thơ sưu tầm từ internet)

Your email address will not be published. Required fields are marked *